Đề bài: Tả về một cô giáo mà em yêu quý.
Bài làm
Trái tim mỗi người luôn lưu giữ những kỉ niệm trong sáng, đáng yêu là hành trang để nâng bước ta trong suốt chặng đường dài. Với riêng em, người cô giáo dạy văn là một phần tuyệt vời, thiêng liêng trong tâm hồn. Cô như người mẹ hiền thứ hai đáng kính của em, là người bạn lớn mà có lẽ sau này dù lớn khôn em sẽ không bao giờ quên được.
Mọi nét thuộc về cô đều duyên dáng, xinh tươi. Khuôn mặt thanh tú với nước da trắng hồng. Đôi mắt dài, màu nâu, chan chứa những yêu thương, trìu mến. Mỗi khi giảng, ánh mắt ấy sáng bừng lên như mang hơi ấm đến cho lũ học trò thơ ngây chúng em. Chiếc mũi dọc dừa thon thon, rất hợp với gương mặt thanh tú ấy. Đôi môi cô mềm như cánh hoa hồng nhung, luôn nở nụ cười rạng rỡ tỏa nắng mùa thu. Hàm răng trắng đều tăm tắm thật giống chuỗi ngọc. Dáng người cô cao gầy, thanh thoát mỗi khi bước đi cùng tà áo dài mới thật duyên dáng làm sao. Cô như người mẹ hiền, mỗi lúc có chỗ nào chưa hiểu, cô đến bên cạnh giảng giải rất nhiệt tình. Hơi cô ấm, đôi bàn tay mềm mại của cô nắm lấy đôi bàn tay non nớt của em, cảm giác ấy thật tuyệt vời và hạnh phúc xiết bao. Mỗi giờ học của cô em như được biết thêm nhiều điều về thế giới phong phú, sống động ngoài kia. Cô êm đềm, hiền dịu, nhè nhẹ như nàng tiên bước ra từ trang truyện cổ tích vậy.
Cô rất giản dị, chân phương. Cô hay đến lớp với chiếc quần vải đen và áo sơ mi trắng, vậy nhưng trông cô vẫn đẹp lạ thường, một vẻ đẹp thanh tân tươi mới, đầy sức sống. Mỗi khi cô bước đi như mang theo cả nắng gió của thiên nhiên đến với lớp học nhỏ. Không gian xung quanh dường như được khoác thêm một chiếc áo mới, tươi sáng, mới mẻ hơn.
Cô không hay gắt gỏng, to tiếng mà ấm áp, nhẹ nhàng. Cô luôn giành cho chúng em sự dịu dàng, trìu mến, thân thương từ trái tim. Dường như không chỉ có em mà tất cả các bạn trong lớp đều muốn học cô. Cô dạy văn, phải chăng vẻ cổ kính, nền nã, dịu ngọt của từng câu ca, lời ru, tiếng hát đã thấm qua tâm hồn cô và lan tỏa ngào ngạt đến chúng em. Một cách rất tự nhiên, chúng em yêu văn, yêu quê hương, xứ sở và càng yêu cô tha thiết. “Văn học là nhân học”, cô đã dạy chúng em bài học đầu đời ấy.
Tuổi thơ nhỏ bé của em thật may may mắn khi có cô nâng đõ những bước chân đàu tiên. Cảm ơn cô vì đã đến bên em, em sẽ luôn khắc ghi hình ảnh cô trong tim – người mệ hiền thứ hai đáng kính cùng mái trường mến yêu.
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Tả cái ba lô đựng sách vở của em
Tả cái ba lô đựng sách vở của em Lớp em, nhiều bạn có túi [...]
Th9
Tả một người thợ thủ công mà em biết
Tả một người thợ thủ công mà em biết Bác Thịnh là bố của Vượng, [...]
Th9
Tả một cháu bé lần đầu tiên em mới gặp
Tả một cháu bé lần đầu tiên em mới gặp Hôm ấy, trên đường đi [...]
Th9
Tả giàn mướp, quả mướp
Tả giàn mướp, quả mướp Mướp thuộc họ bầu bí, gọi là hồ lô. Trồng [...]
Th9
Kể về một việc làm tốt của em
Kể về một việc làm tốt của em Hướng dẫn Đề bài: Kể về một [...]
Th9
Viết một đoạn văn ngắn nói về cảnh biển vào buổi sáng
Viết một đoạn văn ngắn nói về cảnh biển vào buổi sáng Hướng dẫn Đề [...]
Th9